Dưới đây là bài viết chia sẻ của anh Đinh Hải Đăng, anh Hải Đăng hiện là nhân viên và huấn luyện viên của TGM Corporation. Những gì anh viết ra là từ chính kinh nghiệm của mình và nó có thể đúng, hoặc sai. Không sao cả. Miễn là các bạn hiểu được một điều gì đó từ những chia sẻ của anh. Mỗi chủ đề anh đề cập đến chính là những vấn đề mà gần như tất cả các bạn gặp phải sau khóa học và tìm đến anh nhờ giúp đỡ. Cho nên, anh hi vọng rằng những bạn nào đang gặp phải trường hợp tương tự có thể tìm thấy được câu trả lời cho riêng mình.
“Cậu chủ, cậu có biết tại sao chúng ta lại ngã xuống không? Đó là để chúng ta học cách nâng bản thân mình dậy.” – Alfred Pennyworth
Trong khóa học, bọn anh có thể cho tụi em được niềm tin, cho tụi em được ý chí, được quyết tâm để tụi em vững tin hơn trong cuộc sống. Tuy nhiên, thứ duy nhất mà bọn anh không thể trao cho tụi em đó chính là dám CAN ĐẢM dấn thân và THẤT BẠI.
Rất nhiều bạn đã từng chia sẻ với anh rằng các bạn sợ làm việc này, sợ làm việc kia vì biết đâu em sẽ gặp thất bại. Hoặc cũng có những bạn đã thất bại rất nặng nề đến mức không còn dám hành động nữa. Nhưng tụi em ơi, tụi em có nhớ bài học mà tụi em từng được học hay không: “Ngày nào tụi em chưa bỏ cuộc, ngày đó tụi em chưa thất bại.” Có lẽ tụi em còn quá trẻ để nhìn thật sâu vào ánh hào quang của những người thành công, vì có mấy ai biết được đằng sau đó là biết bao nhiêu thất bại, biết bao nhiêu tủi nhục, biết bao nhiêu nỗ lực và đau đớn để họ có được điều đó. Nếu tụi em nghĩ rằng THÀNH CÔNG là dễ dàng, thì có lẽ tụi em chưa bao giờ thật sự hiểu THÀNH CÔNG nó như thế nào.
Tụi em còn rất trẻ, và đáng lẽ ra tụi em cần phải mong cho cuộc đời trui rèn tụi em nhiều hơn nữa, cho tụi em nhiều thất bại hơn nữa, để sau này khi tụi em nhìn lại tụi em không phải hối tiếc và tự hỏi: “Tại sao ngày đó mình không làm điều này?” Tại sao tụi em không coi thất bại tụi em đang gặp phải chỉ là những sai lầm? Bởi vì những “sai lầm” đó là bằng chứng cho thấy tụi em đang nỗ lực hết sức mình – Mistakes are proof that you are trying.
Trên con đường đến thành công của tụi em, sẽ có lúc tụi em gục ngã, sẽ có lúc tụi em mệt mỏi, sẽ có lúc tụi em buông tay… Nhưng anh mong tụi em hãy nhớ lại cái khoảnh khắc khi tay tụi em đau như thế nào, mỏi như thế nào, nhưng tụi em vẫn luôn lựa chọn tiếp tục chiến đấu và vượt qua thử thách của khóa học. Để tụi em biết rằng đã từng có lúc tụi em mạnh mẽ như thế nào, đã từng có lúc tụi em quyết tâm như thế nào, đã từng có lúc tụi em nỗ lực vì ước mơ của mình như thế nào. Anh vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó, tụi em sẽ thành công trong cuộc sống này, nhưng hãy nhớ để làm được điều đó các em cần phải “cho phép bản thân mình thất bại” và học hỏi từ những thất bại đó.
“Đừng quá nhút nhát và đắn đo trong hành động. Cuộc sống là một thử nghiệm.” – Ralph Waldo Emerson
Có lẽ con người chúng ta bị cái tật cố hữu là nghĩ nhiều hơn làm. Nghĩ nhiều đến mức nghĩ xong lại không dám làm nữa vì sợ này, sợ kia, sợ không thành công, sợ thất bại, sợ không hiệu quả… Nhiều bạn hay hỏi anh rằng: “Anh ơi, làm sao chắc cái này hiệu quả hả anh?”, anh chỉ có thể nói rằng: “Thử đi em. Không thử làm sao biết.” Nếu không thử làm sao biết không thành công, hoặc giả sử thất bại đi nữa thì cũng học được 1 điều gì đó, như vậy còn tốt hơn là chẳng làm gì cả.
Một người bạn của anh từng nói rằng: “Kinh nghiệm cho thấy nếu bớt nói những từ sau đây: “không! không phải!, tại vì.., nhưng/nhưng mà.., tuy nhiên.., tính tui là.., tại đó giờ…, ở đây nó vậy…” mà thay bằng “ừa để thử coi.., chưa làm nhưng sẽ.., ờ đúng.. với lại…” thì mình sẽ hạnh phúc hơn 1 tí tẹo ”.
Tụi em hãy cứ hành động đi, rồi tụi em sẽ thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn nhiều.
“20 năm về sau bạn sẽ hối tiếc những điều mình không làm hơn những điều bạn đã làm. Vì thế hãy gạt đi sự lo lắng, đón gió vào buồm… hãy mơ và khám phá!” – Mark Twain
Đây có lẽ là nỗi khổ tâm lớn nhất của hầu hết tụi em. Anh hiểu điều đó vì anh cũng đã từng rơi vào trường hợp tương tự như vậy. Anh hiểu rằng ở Việt Nam này, những thứ như “theo đuổi ước mơ, làm theo tiếng gọi con tim, sống với đam mê của mình…” đều được những người khác cho là thứ xa xỉ và không thực tế trong xã hội này. Và anh cũng hiểu rằng không ít lần tụi em đã đau đớn, đã tổn thương và thất vọng ê chề như thế nào khi gia đình, thầy cô, bạn bè không ai ủng hộ ước mơ của tụi em.
Anh rất hiểu và thông cảm với tụi em. Tuy nhiên, dù là gì đi nữa, thì đó cũng không nên là lời biện hộ để tụi em ngừng mơ ước và theo đuổi ước mơ của mình. Tụi em chỉ có 1 cuộc sống này mà thôi, và người đầu tiên các em phải chịu trách nhiệm lớn nhất đó chính là bản thân tụi em. Tụi em có trách nhiệm phải cho bản thân mình được sống với những gì nó yêu thích, được làm những gì nó đam mê, và được tìm thấy hạnh phúc của riêng nó. Có thể bố mẹ tụi em cũng mong muốn con cái mình hạnh phúc, nhưng cá nhân anh nghĩ rằng phần lớn họ chỉ muốn nhữngcái tốt (good) cho chúng ta, chứ không phải cái tốt nhất (best) cho chúng ta. Người duy nhất hiểu được cái nào là tốt nhất cho bản thân mình chỉ có một người, và người đó chính là tụi em. Dĩ nhiên, để đi theo con đường “tốt nhất”, chắc chắn tụi em sẽ gặp khó khăn và thử thách hơn nhiều so với con đường “tốt”. Nhưng anh tin rằng, một ngày nào đó khi nhìn lại, tụi em sẽ nhận ra rằng con đường năm xưa là con đường đáng để đi.
“Hãy theo đuổi con đường mà bạn có thể đi với tình yêu và lòng tôn kính, dù nó có hẹp và quanh co đến mức nào.” – Henry David Thoreau
Đây có lẽ là điều mà anh cảm thấy kỳ lạ nhất ở tụi em. Tụi em cứ mong muốn cái gì cũng phải rõ ràng, mong muốn rằng tương lai chắc chắn sẽ thành công, mong muốn rằng lựa chọn của mình phải đúng… Và rõ ràng đó là 1 điều vô lý tột cùng, bởi vì không bất kỳ một ai có thể dự đoán trước tương lai của họ như thế nào cả. Hay nói đúng hơn, tương lai của tụi em phụ thuộc vào những gì tụi em làm ngay lúc này. Vì vậy, thay vì cứ mãi lo lắng về điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, thì tốt nhất là hãy tập trung vào hiện tại trước mắt của mình đi.
Có thể tụi em lo sợ những gì sẽ xảy ra sắp tới, nhưng liệu có ích gì khi chúng ta không thật sự biết chắc chắn tương lai sẽ có gì đang chờ đợi mình. Thay vì thế, hãy tưởng tượng cuộc đời của tụi em giống như một chiếc ô tô đang đi trong đêm với đèn pha bật sáng, và đèn pha ấy chỉ chiếu được tới khoảng cách 6 km mà thôi. Cứ đi hết 6 km thì chúng ta lại bắt đầu thấy 6 km tiếp theo, cứ 6 km và lại tiếp tục 6 km… Cuộc sống của chúng ta cũng vậy, hãy cứ đơn giản là đi thôi, rồi mọi thứ sẽ tự động trải ra trước mắt bọn em mà thôi. Đừng quá lo lắng về 6 km tiếp theo, hãy cứ tập trung vào 6 km hiện tại của tụi em mà thôi.
Chúc cho tụi em luôn vững tin vào những gì mình đang làm và nỗ lực không ngừng nghỉ cho ước mơ của mình.
Ps: hãy làm một hành động nhỏ đó là chia sẻ bài viết này tới những bạn cử nhân khác bạn nhé. Có lẽ bài viết này sẽ là cái mà họ đang cần trong thời điểm này đấy. Cám ơn bạn!
1. Hãy cho phép bản thân mình thất bại
“Cậu chủ, cậu có biết tại sao chúng ta lại ngã xuống không? Đó là để chúng ta học cách nâng bản thân mình dậy.” – Alfred Pennyworth
Trong khóa học, bọn anh có thể cho tụi em được niềm tin, cho tụi em được ý chí, được quyết tâm để tụi em vững tin hơn trong cuộc sống. Tuy nhiên, thứ duy nhất mà bọn anh không thể trao cho tụi em đó chính là dám CAN ĐẢM dấn thân và THẤT BẠI.
Rất nhiều bạn đã từng chia sẻ với anh rằng các bạn sợ làm việc này, sợ làm việc kia vì biết đâu em sẽ gặp thất bại. Hoặc cũng có những bạn đã thất bại rất nặng nề đến mức không còn dám hành động nữa. Nhưng tụi em ơi, tụi em có nhớ bài học mà tụi em từng được học hay không: “Ngày nào tụi em chưa bỏ cuộc, ngày đó tụi em chưa thất bại.” Có lẽ tụi em còn quá trẻ để nhìn thật sâu vào ánh hào quang của những người thành công, vì có mấy ai biết được đằng sau đó là biết bao nhiêu thất bại, biết bao nhiêu tủi nhục, biết bao nhiêu nỗ lực và đau đớn để họ có được điều đó. Nếu tụi em nghĩ rằng THÀNH CÔNG là dễ dàng, thì có lẽ tụi em chưa bao giờ thật sự hiểu THÀNH CÔNG nó như thế nào.
Tụi em còn rất trẻ, và đáng lẽ ra tụi em cần phải mong cho cuộc đời trui rèn tụi em nhiều hơn nữa, cho tụi em nhiều thất bại hơn nữa, để sau này khi tụi em nhìn lại tụi em không phải hối tiếc và tự hỏi: “Tại sao ngày đó mình không làm điều này?” Tại sao tụi em không coi thất bại tụi em đang gặp phải chỉ là những sai lầm? Bởi vì những “sai lầm” đó là bằng chứng cho thấy tụi em đang nỗ lực hết sức mình – Mistakes are proof that you are trying.
Trên con đường đến thành công của tụi em, sẽ có lúc tụi em gục ngã, sẽ có lúc tụi em mệt mỏi, sẽ có lúc tụi em buông tay… Nhưng anh mong tụi em hãy nhớ lại cái khoảnh khắc khi tay tụi em đau như thế nào, mỏi như thế nào, nhưng tụi em vẫn luôn lựa chọn tiếp tục chiến đấu và vượt qua thử thách của khóa học. Để tụi em biết rằng đã từng có lúc tụi em mạnh mẽ như thế nào, đã từng có lúc tụi em quyết tâm như thế nào, đã từng có lúc tụi em nỗ lực vì ước mơ của mình như thế nào. Anh vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó, tụi em sẽ thành công trong cuộc sống này, nhưng hãy nhớ để làm được điều đó các em cần phải “cho phép bản thân mình thất bại” và học hỏi từ những thất bại đó.
2. Hãy hành động, đừng suy nghĩ quá nhiều
“Đừng quá nhút nhát và đắn đo trong hành động. Cuộc sống là một thử nghiệm.” – Ralph Waldo Emerson
Có lẽ con người chúng ta bị cái tật cố hữu là nghĩ nhiều hơn làm. Nghĩ nhiều đến mức nghĩ xong lại không dám làm nữa vì sợ này, sợ kia, sợ không thành công, sợ thất bại, sợ không hiệu quả… Nhiều bạn hay hỏi anh rằng: “Anh ơi, làm sao chắc cái này hiệu quả hả anh?”, anh chỉ có thể nói rằng: “Thử đi em. Không thử làm sao biết.” Nếu không thử làm sao biết không thành công, hoặc giả sử thất bại đi nữa thì cũng học được 1 điều gì đó, như vậy còn tốt hơn là chẳng làm gì cả.
Một người bạn của anh từng nói rằng: “Kinh nghiệm cho thấy nếu bớt nói những từ sau đây: “không! không phải!, tại vì.., nhưng/nhưng mà.., tuy nhiên.., tính tui là.., tại đó giờ…, ở đây nó vậy…” mà thay bằng “ừa để thử coi.., chưa làm nhưng sẽ.., ờ đúng.. với lại…” thì mình sẽ hạnh phúc hơn 1 tí tẹo ”.
Tụi em hãy cứ hành động đi, rồi tụi em sẽ thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn nhiều.
3. Theo đuổi ước mơ đến cùng, bởi vì cuộc sống này là của tụi em
“20 năm về sau bạn sẽ hối tiếc những điều mình không làm hơn những điều bạn đã làm. Vì thế hãy gạt đi sự lo lắng, đón gió vào buồm… hãy mơ và khám phá!” – Mark Twain
Đây có lẽ là nỗi khổ tâm lớn nhất của hầu hết tụi em. Anh hiểu điều đó vì anh cũng đã từng rơi vào trường hợp tương tự như vậy. Anh hiểu rằng ở Việt Nam này, những thứ như “theo đuổi ước mơ, làm theo tiếng gọi con tim, sống với đam mê của mình…” đều được những người khác cho là thứ xa xỉ và không thực tế trong xã hội này. Và anh cũng hiểu rằng không ít lần tụi em đã đau đớn, đã tổn thương và thất vọng ê chề như thế nào khi gia đình, thầy cô, bạn bè không ai ủng hộ ước mơ của tụi em.
Anh rất hiểu và thông cảm với tụi em. Tuy nhiên, dù là gì đi nữa, thì đó cũng không nên là lời biện hộ để tụi em ngừng mơ ước và theo đuổi ước mơ của mình. Tụi em chỉ có 1 cuộc sống này mà thôi, và người đầu tiên các em phải chịu trách nhiệm lớn nhất đó chính là bản thân tụi em. Tụi em có trách nhiệm phải cho bản thân mình được sống với những gì nó yêu thích, được làm những gì nó đam mê, và được tìm thấy hạnh phúc của riêng nó. Có thể bố mẹ tụi em cũng mong muốn con cái mình hạnh phúc, nhưng cá nhân anh nghĩ rằng phần lớn họ chỉ muốn nhữngcái tốt (good) cho chúng ta, chứ không phải cái tốt nhất (best) cho chúng ta. Người duy nhất hiểu được cái nào là tốt nhất cho bản thân mình chỉ có một người, và người đó chính là tụi em. Dĩ nhiên, để đi theo con đường “tốt nhất”, chắc chắn tụi em sẽ gặp khó khăn và thử thách hơn nhiều so với con đường “tốt”. Nhưng anh tin rằng, một ngày nào đó khi nhìn lại, tụi em sẽ nhận ra rằng con đường năm xưa là con đường đáng để đi.
4. Cứ đơn giản là đi thôi, mọi thứ rồi sẽ tự động trải ra trước mắt tụi em
“Hãy theo đuổi con đường mà bạn có thể đi với tình yêu và lòng tôn kính, dù nó có hẹp và quanh co đến mức nào.” – Henry David Thoreau
Đây có lẽ là điều mà anh cảm thấy kỳ lạ nhất ở tụi em. Tụi em cứ mong muốn cái gì cũng phải rõ ràng, mong muốn rằng tương lai chắc chắn sẽ thành công, mong muốn rằng lựa chọn của mình phải đúng… Và rõ ràng đó là 1 điều vô lý tột cùng, bởi vì không bất kỳ một ai có thể dự đoán trước tương lai của họ như thế nào cả. Hay nói đúng hơn, tương lai của tụi em phụ thuộc vào những gì tụi em làm ngay lúc này. Vì vậy, thay vì cứ mãi lo lắng về điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, thì tốt nhất là hãy tập trung vào hiện tại trước mắt của mình đi.
Có thể tụi em lo sợ những gì sẽ xảy ra sắp tới, nhưng liệu có ích gì khi chúng ta không thật sự biết chắc chắn tương lai sẽ có gì đang chờ đợi mình. Thay vì thế, hãy tưởng tượng cuộc đời của tụi em giống như một chiếc ô tô đang đi trong đêm với đèn pha bật sáng, và đèn pha ấy chỉ chiếu được tới khoảng cách 6 km mà thôi. Cứ đi hết 6 km thì chúng ta lại bắt đầu thấy 6 km tiếp theo, cứ 6 km và lại tiếp tục 6 km… Cuộc sống của chúng ta cũng vậy, hãy cứ đơn giản là đi thôi, rồi mọi thứ sẽ tự động trải ra trước mắt bọn em mà thôi. Đừng quá lo lắng về 6 km tiếp theo, hãy cứ tập trung vào 6 km hiện tại của tụi em mà thôi.
Chúc cho tụi em luôn vững tin vào những gì mình đang làm và nỗ lực không ngừng nghỉ cho ước mơ của mình.
Coach của tụi em,
Hải Đăng
Ps: hãy làm một hành động nhỏ đó là chia sẻ bài viết này tới những bạn cử nhân khác bạn nhé. Có lẽ bài viết này sẽ là cái mà họ đang cần trong thời điểm này đấy. Cám ơn bạn!
0 nhận xét